tâm sự về nghề ô tô

vandat571992
Bình luận: 61Lượt xem: 7,833

vandat571992

Tài xế O-H
Nói đến tiền là phạm trù rất khó nghĩ.Cơ bản em thấy là bác này đang chán nghề nhiều hơn là lương thấp. chỉ biết khuyên bác nên cố gắng ít nhất 2-3 năm mới biết được nghề nó như thế nào, chứ nếu bỏ bây giờ thì em e là bác sợ nghề ô tô cả đời đấy.
nghề thì em ko chán đâu bác ah. chán là ko giúp được gd phần nào đó khi đã tốt nghiệp thôi ah.
1. Mình nghĩ không phải mỗi ngành ô tô. Tất cả các ngành đều thế. Lớp 80 người, mấy người theo ngành mình đã học đâu. Do định hướng từ cấp 3 của nền giáo dục, gia đình mình cả mà thôi. Lớp em cũng 80 chú. Hiện tại theo em được biết thì mỗi lớp trưởng theo đúng ngành đã học, còn lại toàn đá nghề hết.
2. 25 tuổi vẫn còn trẻ để mình định hướng lại, có thể không theo ngành ô tô cũng không sao. Sẽ mất một thời gian để mình tìm hiểu một nghề mới. Nhưng sẽ thiệt thòi hơn.
3. Còn đã học thì học cho tốt, làm thì làm hết mình, dù ngày mai mình bỏ nghề đi theo nghề mới.
cảm ơn bác. mong một ngày được gặp các bác sớm để cafe cảm ơn các bác về những lời khuyên chân thành giúp em có động lự
Tuy em là con gái nhưng em rất hiểu tâm sự của các a, vì đơn giản anh trai em cũng làm nghề này

----------------------------------------------------------------------------------------------------

chung cu , chung cu dolphinplaza
cảm ơn em
Anh trai em tình củm ghê. Không biết em gái có thế không nhỉ
ý bác là sao đây ạ
 

vungoc2911

Tài xế O-H
mỗi người ra trường đều có cái nhìn nhận đầu tiên cho bản thân mình. em cũng thế cũng là sinh viên mới ra trường háo hức theo nghề bất chấp học nghề nuôi ăn ở cũng học, được theo cái mà mình học, nhưng sau thời gian tết về nhìn bố mẹ, anh chị, lại suy nghĩ theo hướng khác, lòng không chán nghề nhưng vẫn lay động vì đồng tiền, hiện tại đang ở vòng lao đó vân chưa thoát được cái gọi là đồng tiền, vẫn đang tìm hướng đi cho bản thân, vẫn đang ngồi ở nhà và nhìn nhận những cái đó, lòng đắn đo không muốn bỏ nghề, mà vẫn có tiền giúp bản thân thôi cũng đủ rồi.
 

tungnguyen_tny9x

Tài xế O-H
Đọc xong những dòng tâm sự của bác mà nhìn lại bản thân thấy mk may mắn quá. May mắn vì dc theo nghề mà không phải nghĩ tới hai chữ "đồng tiền". Thôi bác ah, tất cả rồi cũng sẽ qua chỉ cần mk cố gắng hết sức.! cố lên bác!
 

maydocloihn

Tài xế O-H
làm cái nghề ô tô ở thanh hóa nó khổ lắm các bác ah.đồ nghề thì lung ta lung tung.mà lại còn thiếu thốn nữa chứ.em đang làm hn mà về thanh hóa làm cảm thấy chán quá.đã thế lương lại còn chẳng ra làm sao nữa.khổ
[MERGETIME="1426603065"][/MERGETIME]
làm cái nghề ô tô ở thanh hóa nó khổ lắm các bác ah.đồ nghề thì lung ta lung tung.mà lại còn thiếu thốn nữa chứ.em đang làm hn mà về thanh hóa làm cảm thấy chán quá.đã thế lương lại còn chẳng ra làm sao nữa.khổ
[MERGETIME="1426603201"][/MERGETIME]
chán là chán về ko giúp cho gđ vk con đc.chứ còn ai đã theo nghề mình chọn thì ai cũng ju nghề cả.tiếc là cái nghề ô tô này nó chỉ nuôi đc bản thân mình thôi
[MERGETIME="1426603210"][/MERGETIME]
chán là chán về ko giúp cho gđ vk con đc.chứ còn ai đã theo nghề mình chọn thì ai cũng ju nghề cả.tiếc là cái nghề ô tô này nó chỉ nuôi đc bản thân mình thôi
[MERGETIME="1426603217"][/MERGETIME]
chán là chán về ko giúp cho gđ vk con đc.chứ còn ai đã theo nghề mình chọn thì ai cũng ju nghề cả.tiếc là cái nghề ô tô này nó chỉ nuôi đc bản thân mình thôi
 

vanluomckd

Tài xế O-H
mỗi người ra trường đều có cái nhìn nhận đầu tiên cho bản thân mình. em cũng thế cũng là sinh viên mới ra trường háo hức theo nghề bất chấp học nghề nuôi ăn ở cũng học, được theo cái mà mình học, nhưng sau thời gian tết về nhìn bố mẹ, anh chị, lại suy nghĩ theo hướng khác, lòng không chán nghề nhưng vẫn lay động vì đồng tiền, hiện tại đang ở vòng lao đó vân chưa thoát được cái gọi là đồng tiền, vẫn đang tìm hướng đi cho bản thân, vẫn đang ngồi ở nhà và nhìn nhận những cái đó, lòng đắn đo không muốn bỏ nghề, mà vẫn có tiền giúp bản thân thôi cũng đủ rồi.
Hoàn cảnh bạn sao giống mình thế, ban đầu mình mới học xong ra, cầm tấm bằng đại học trên tay, mình đam mê bên điện nên quyết định đi làm ở tại garage để học thêm kiếm kinh nghiệm, lương tháng không có đồng nào, khi đó vì đam mê nên mình theo học thêm và không xin tiền gia đình, lúc đó cực lắm. mình làm ròng rã gần 5 tháng, sau đó zề quê đón tết cùng gia đình, thấy gia đình rồi anh của mình làm mà không có đồng dư còn thiếu thốn đủ thứ, nợ nần nữa nên mình nghỉ để xin vào làm nhưng đi xin vào garage thì người t nói 5 tháng mà làm được gì, nhận vào thì lương học việc tháng 2tr. thấy như zậy mình nãn quá, nghĩ về gia đình mà không biết làm gì để kiếm tiền phụ gia đình khi đi theo đam mê của mình.
 

vandat571992

Tài xế O-H
Hoàn cảnh bạn sao giống mình thế, ban đầu mình mới học xong ra, cầm tấm bằng đại học trên tay, mình đam mê bên điện nên quyết định đi làm ở tại garage để học thêm kiếm kinh nghiệm, lương tháng không có đồng nào, khi đó vì đam mê nên mình theo học thêm và không xin tiền gia đình, lúc đó cực lắm. mình làm ròng rã gần 5 tháng, sau đó zề quê đón tết cùng gia đình, thấy gia đình rồi anh của mình làm mà không có đồng dư còn thiếu thốn đủ thứ, nợ nần nữa nên mình nghỉ để xin vào làm nhưng đi xin vào garage thì người t nói 5 tháng mà làm được gì, nhận vào thì lương học việc tháng 2tr. thấy như zậy mình nãn quá, nghĩ về gia đình mà không biết làm gì để kiếm tiền phụ gia đình khi đi theo đam mê của mình.
nghề ô tô là thế. mang tiếng là hot mà em thấy nó nóng ko chịu nỗi
 

huynhtantruong

Tài xế O-H
bác nói sau thấy cảm động thiệt và tôi cũng đang ở vị trí như bạn,cũng ước mơ nhiều lắm về cái nghề oto nhưng chưa làm được gì thôi cứ xem như mình đã không phụ nghề.hi
 

Cai banh xe

Kích thích nghĩa là kích vào chỗ người ta Thích!
em ko hiểu rõ câu này lắm bác có thể giải thích rõ hộ em chút được không ạ.
Cái này nó thuộc về vấn đề văn hóa xã hội bác ạ. Thực ra, cái đích của mình là hướng tới sự hạnh phúc ở trong tương lai. Niềm hạnh phúc đó chứa bao nhiêu niềm vui, ước vọng và sự viên mãn, và ai cũng mong muốn, điều đó thật tuyệt vời. Nhưng để đạt được điều đó, chúng ta phải có nhiều hành trang và sự chuẩn bị: tinh thần, vật chất, tình cảm, thái độ, sự trợ giúp, ủng hộ, sự may mắn...rất nhiều và không thể kể hết được. Càng có nhiều thì khả năng tới đích và thu hoạch càng cao. Tuy nhiên, biết bao nhiêu cho vừa, và số phận đâu có giống nhau, và hạnh phúc thì không thể là 1 công thức hay 1 chương trình điều khiển, đầu vào thế này thì đầu ra sẽ thế kia, khi đó 99% cũng = 50% thôi, tức là vẫn có thể sẽ không đạt. Sẽ có người đi được quãng đường dài, có người đi được ngắn hơn, có người không đến đích. Chỉ lúc nào nhắm mắt thì mới nói chắc được. Như thế, đi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, có người sẽ nói "vậy thì chuẩn bị làm gì, chắc gì đã đến nơi, làm điều tốt chắc gì đã hạnh phúc". Nhưng thực ra họ không đủ hiểu biết, cảm xúc và cảm giác để nhận ra rằng, trong lúc họ chuẩn bị như vậy, vô tình họ đã làm họ vui hơn, minh mẫn hơn; trên quãng đường họ đi có lúc mệt nhọc, nguy nan nhưng họ đã vượt qua vì có lòng tin, và phần thưởng là những cảm giác chinh phục và chiến thắng; trong bước đường vật lộn, họ cũng vô tình gặp những người bạn và nhận được những sự giúp đỡ ngoài trông đợi, và học cảm thấy cuộc đời thật tốt đẹp; trong những lúc khốn đốn, đôi khi lại gặp người tri âm chỉ sau 1 lần gặp gỡ đầu tiên mà không cần phải trải qua những cuộc nhậu thâu đêm, và họ cảm thấy thật là tuyệt vời. Tất cả những cái đó cộng lại liệu có được gọi là hạnh phúc !!!!
Bác cứ coi là ngày mai bác leo Fanxipan đi, có thể bác không lên đỉnh, nhưng bác đã có những người bạn đường mới, thưởng thức những món ăn, những cảnh đẹp dọc đường, thế là tuyệt rồi, chứ lên đỉnh có khi có mỗi cái cục inox
 

vandat571992

Tài xế O-H
Cái này nó thuộc về vấn đề văn hóa xã hội bác ạ. Thực ra, cái đích của mình là hướng tới sự hạnh phúc ở trong tương lai. Niềm hạnh phúc đó chứa bao nhiêu niềm vui, ước vọng và sự viên mãn, và ai cũng mong muốn, điều đó thật tuyệt vời. Nhưng để đạt được điều đó, chúng ta phải có nhiều hành trang và sự chuẩn bị: tinh thần, vật chất, tình cảm, thái độ, sự trợ giúp, ủng hộ, sự may mắn...rất nhiều và không thể kể hết được. Càng có nhiều thì khả năng tới đích và thu hoạch càng cao. Tuy nhiên, biết bao nhiêu cho vừa, và số phận đâu có giống nhau, và hạnh phúc thì không thể là 1 công thức hay 1 chương trình điều khiển, đầu vào thế này thì đầu ra sẽ thế kia, khi đó 99% cũng = 50% thôi, tức là vẫn có thể sẽ không đạt. Sẽ có người đi được quãng đường dài, có người đi được ngắn hơn, có người không đến đích. Chỉ lúc nào nhắm mắt thì mới nói chắc được. Như thế, đi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, có người sẽ nói "vậy thì chuẩn bị làm gì, chắc gì đã đến nơi, làm điều tốt chắc gì đã hạnh phúc". Nhưng thực ra họ không đủ hiểu biết, cảm xúc và cảm giác để nhận ra rằng, trong lúc họ chuẩn bị như vậy, vô tình họ đã làm họ vui hơn, minh mẫn hơn; trên quãng đường họ đi có lúc mệt nhọc, nguy nan nhưng họ đã vượt qua vì có lòng tin, và phần thưởng là những cảm giác chinh phục và chiến thắng; trong bước đường vật lộn, họ cũng vô tình gặp những người bạn và nhận được những sự giúp đỡ ngoài trông đợi, và học cảm thấy cuộc đời thật tốt đẹp; trong những lúc khốn đốn, đôi khi lại gặp người tri âm chỉ sau 1 lần gặp gỡ đầu tiên mà không cần phải trải qua những cuộc nhậu thâu đêm, và họ cảm thấy thật là tuyệt vời. Tất cả những cái đó cộng lại liệu có được gọi là hạnh phúc !!!!
Bác cứ coi là ngày mai bác leo Fanxipan đi, có thể bác không lên đỉnh, nhưng bác đã có những người bạn đường mới, thưởng thức những món ăn, những cảnh đẹp dọc đường, thế là tuyệt rồi, chứ lên đỉnh có khi có mỗi cái cục inox
cảm ơn bác rất nhiều. tuổi trẻ bọn em nhiều ước mơ nhiều khát vọng. nhưng đồng tiền áp lực gia đình làm những khát vọng ước mơ đó bị mờ nhạt. nhưng được sự tư vẫn của bác và các bác em sẽ cố gắng vượt qua vì tinh thần yêu nghề, về ước mơ lâu dài....chân thành cảm ơn bác.
 

Bạn hãy đăng nhập hoặc đăng ký để phản hồi tại đây nhé.

Bên trên