tôi cũng đi học như bao anh em, cũng trường đó cũng thầy đó,rồi cũng tốt nghiệp như bao người.Ngày đi làm đầu cũng như bao anh em mù mịt không biết gì,làm đủ thứ, từ những cái sai vặt,rồi thay dầu nhớt rồi có suy nghĩ bỏ nghề đến nơi rồi.Nhưng gặp đúng người truyền bá tư tưởng hay quá mà nghĩ lại.Bắt đầu lại từ con số 0 tự thiết quân luật cho mình,phải nói việc học của tôi đến 90% do mình,còn 10% lại là sự hỗ trợ đến từ người khác.Sau 1 khoảng thời gian khá dài tôi đã đạt được từng điều đã mong muốn trong kế hoạch đã đề ra,đến tầm này tôi nhận ra giá mà cái tư tưởng nó đến sơm hơn thì tôi có thể rút ngắn được thời gian rất nhiều.Tôi không trách trường học,hay bố mẹ vì bản thân họ cũng như mình thôi.chỉ trách tại sao ngày xưa mình không nghĩ như thế này sớm hơn.Và tôi nhận ra là khi con người chưa rơi vào hoàn cảnh ấy thì họ chưa nghĩ tới cách thoát ra khỏi nó,vậy chỉ có 1 cách là đặt cho nó rơi vào hoàn cảnh sớm thì nó sẽ sớm nhận ra thôi.Tương tự 1 đứa trẻ tạo cho nó va vấp sớm bao nhiêu thì nó sẽ có kỹ năng sống tốt hơn rất nhiều.Để làm được điều này thì phải thay đổi tư tưởng từ chính bản thân anh em chúng ta,rồi đến con,cháu mình thì tương lại sẽ không còn cái cảnh thất nghiệp.