kính chào các cụ !
em có một nỗi do dự ở lại hay ra đi ?????
theo sư phụ em đã hơn 1 năm , đã cùng sư phụ giải quyết bao pan bệnh ,bao con xe em không nhớ nổi nữa
em còn nhớ những ngày đầu đến , sư phụ là người chăm chỉ , khó tính. với 1 người đến học việc mới ra trường như em rất khó để thích nghi với ''ông''.
thời gian đầu là mỗi ngày đi làm về là 1 ngày ấm ức. vì ,bị ăn chửi cũng no
giờ đã quen vài việc và ít bị ăn chửi rùi
thấm thoát đã 1 năm qua đi, và mấy ngày nay trong đầu em xuất hiện tư tưởng mà các cụ thường nói ''đứng núi này trông núi nọ''
đúng là như vậy ,em đang đứng núi này ngóng núi kia .nhưng e cũng có lý do của em chứ !!
mỗi thầy có cái bí quyết hay riêng của họ, tất nhiên em chưa học hết cái hay ấy và chẳng bao giờ học hết được của sư phụ em.
để đặt được cái chữ lành nghề là phải thành kỹ xảo trong nghề các cụ nhể?
kỹ xảo trong nghề ô tô là cả quá trình tôi luyện , học hỏi,suy ngẫm các cụ nhể?
trở lại nỗi do dự của em , em thật sự muốn ra đi rồi ,không phải lí do bị ăn chửi cũng no đâu ạ
lí do chính của em là muốn sờ mó thêm vài thứ trên ô tô là điện,điều hòa. làm một mảng rảnh rỗi nhiều quá .
ý định muốn ra đi nhưng không thể lơ là công việc được , em xin hạ màn đây ,mai nằm dưới gầm mà ngủ thiếp thì lại ăn chửi no với sư phụ đấy,hì.
cám ơn sư phụ nhiều ạ . (mặc dù sư phụ không đọc )
các cụ cho em xin ý kiến về nỗi do dự của em ạ !