Em thi đại học điểm không cao nên không mơ mộng xa vời gì, chỉ có thể vào các trường top dưới. Đương nhiên top dưới sẽ không thể tốt bằng top trên nên vấn đề chất lượng không thể bàn cãi. Mức độ cố gắng bao nhiêu sẽ được đền đáp tương xứng bác ạ. Em không chê chất lượng đào tạo ở đâu tốt hay ở đâu tệ mà trước tiên em chê trách bản thân em mức độ cố gắng không đủ. Còn khi đi học ở đâu cũng như nhau, lên đại học không giống cấp 3, yêu cầu tự học là chính. Cùng 1 giáo trình, cùng 1 giáo viên nhưng từ đấy sẽ tìm ra được người thực sự có năng lực bởi vì 1 quan điểm tại sao đều học như nhau lại có người giỏi người dốt. Còn sự nhiệt huyết của giáo viên lại rất quan trọng. Vì họ truyền lại cho học sinh đam mê, em hỏi bác không có đam mê với nghề thì bác có làm được không? Lương thấp, công việc nặng nhọc so với lương cao bàn giấy. Không có đam mê thì làm sao đủ sức chịu đựng để đi hết con đường?
- Cho dù thực tế nó như thế nào, nhưng nếu nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp thì là điều tốt cho chính bác. Chúc bác thành công trong học tập
- Tuy nhiên, không nên biện bạch, vì ở đây có nhiều người đọc, trong đó có cả lớp sau bác, sự biện bạch cho cá nhân thì vô hại, nhưng gây hiểu lầm, ngộ nhận cho người khác thì sẽ không tốt
- Ở đây, chúng ta chỉ nên bàn vế chất lượng đào tạo. Chất lượng là sự tổng hợp của nhiều yếu tố, trong đó có sự nhiệt huyết, đam mê; nhưng sự đam mê chỉ là 1 phần trong đào tạo. Sự nhiệt huyết không có thước đo nên nói thế nào cũng được
- Bác có bao giờ hỏi, tại sao đam mê mà lại không giỏi. Tôi thì tôi chả tin, thực tế tôi thấy, đam mê thực sự chắc chắn là giỏi
- Còn mấy vị giáo viên chỗ bác phải trụ ở đó không hẳn vì đam mê, mà là vì sức ì quá lớn, hoặc hết chỗ đi, hoặc không dám bỏ trường vì tâm lý thời "biên chế" và sự "ổn định"