e xin chào tất cả ae o to hui. E biết ô tô Hui từ khi e học năm 2 cho đến bây giờ ,e mới dám lên đây chia sẻ đôi dòng tâm sự ạ. Khi e soạn từng chữ này cũng là lúc e đang ngồi đợi "tới số" khoa chấn thương chỉnh hình.
E hiện tại là sinh viên năm cuối của trường cđ và hiện đang thực tập ở toyota. E rất có duyên với nghề ô tô các a ạ! Khi vừa chân lên thành phố e đã xin đi làm phục vụ kim pha chế, bảo trì mọi thứ trong quán cà phê e làm rất máu các bác ạ! Sau vài tháng làm việc e được biết chủ quán là giảng viên của trường cđ chuyên ngành ô tô. Ngay từ lúc đó e càng có niềm tin vào nghề hơn giống y là ý trời sắp đặt vậy e rất vui và được thầy định hướng ngay từ đó. Sau một thời gian được ông chủ quý vì tính cần cù bù thông minh, ông ấy đã giới thiệu cho e vào một gara để làm culi, cứ có thời gian rãnh là e mò đến làm dù là làm không công nhưng e vẫn cố gắng vì e luôn suy nghĩ phải quyết tâm tích lũy kinh nghiệm để không bị thất nghiệp. Từ khi bước chân lên Thành phố e đã đinh ninh như vậy bởi vì gia đình e rất khổ. Lúc đó e làm 2 chóp một lúc vì vậy e nợ môn rất nhiều các bác ạ. Thời gian đó giúp e hiểu được nguyên lí và hiểu được cuộc sống nghề nghiệp là ntn.
Sang năm 2 e bớt làm lại vì kinh tế gia đình cũng ổn định chỉ tập trung ra trường và làm công việc đúng ngành thế là cuộc phiêu lưu của e lại tiếp tục. Sang năm 2 e học môn thực hành diesel gặp được một thầy rất tâm huyết điều đặc biệt là cùng quê với e. Vào một tiết học thầy hỏi cả lớp:" Có e nào muốn ra Vũng tàu tắm biển không?" cả lớp đều tưởng thầy nói đùa. Sau một hồi mới biết được thầy nhận thông tin từ một cựu sv là ngoài Vũng tàu đang cần thợ phụ và thầy hỏi xem có sv nào muốn ra ngoài đó để học hỏi thì sau tiêtd học gặp thầy. Chẳng một sv nào quan tâm cả ngoại trừ e. E thích đi nơi này nơi kia học hỏi lắm bởi vì không được kinh nghiệm cũng được trãi nghiệm nên không việc gì phải lăng tăng cả. Sau tiết học e đã gặp thầy và tìm hiểu về chuyến đi. Thầy cung cấp cho e địa chỉ, sđt. Phần còn lại là tự thân. Cuối cùng e cũng mo ra đó được tâm trạng rất háo hức các bác ạ vui k tả đc. Bởi vì được đi ngắm biển vừa có kinh nghiệm. Ra đó e làm ở vị trí thợ phụ. Ae rất nhiệt tình chỉ bảo cho e bởi vì thấy e siêng năng nên ai cũng mên. Ba ngày trôi qua đến lúc sắp về e vào tạm biệt ông bà chủ điều bất ngờ là e được nhận lương 3 ngày làm việc ạ. E còn nhớ như in là 700k đấy các bác đó cũng chính là lần đầu tiên e nhận lương từ nghề dầu nhớ này ạ. Khi quay về ,thầy hỏi "có muốn theo thầy học điện thân xe và điện chẩn đoán ở Bình Dương không chỗ ở thầy lo bữa nào học thì học bữa nào rãnh thì theo thầy đi làm?". Thế là e đồng ý gật đầu cái rụp. Rồi e theo người thầy ấy cũng được nửa năm, e rất quý thời gian đó thầy và các ae luôn chỉ dạy rất nhiệt tình từ cách sống cho đến làm việc. Rồi kỳ thực tập đến e phải rời xa nơi ấy e muốn thử thách mình bằng môi trường làm việc hãng đặc biệt là toyota. E lên google search từng chi nhánh toyota Đông Sài Gòn, xem có sđt ai thì gọi hỏi có mail ai là viết mail gửi rồi bày tỏ tâm nguyện của mình. Sau đó e nhận được phản hồi của một chi nhánh hẹn ngày mai vào thực tập e rất vui sướng k tả được e luôn tưởng tượng trong đầu mình sẽ được mân mê những công cụ sửa chữa chung hiện đại công việc sửa chửa đại tu chuyên nghiệp của các a thợ hãng. Nhưng khi vào e được nhận thực tập đồng sơn ,e không còn lựa chọn nào khác và cố nuôi chí lớn để 1 ngày nào đó có thể qua sửa chữa chung. E luôn cố gắn thực hiện thật tốt các công việc được giao dù không phải công việc mình thích. Sau 1 thời gian e lấy hết can đảm sự yêu nghề và gặp quản đốc để xin qua sửa chữa thực tập và e được chấp nhận. Cho đến bây giờ e thực tập mọi chuyện điều rất tốt. E được 1 người thầy 1 người a 1 làm trong hãng lâu năm cầm tay chỉ dạy từng chút cho đế khi nào e hiểu, e làm được mới thôi. Tưởng chừng mọi chuyện đều được như ý muốn thì trong một lần e thấy sức khỏe không tốt nên đi khám bv và được biết e bị thoát vị , do bưng bê đồ nặng quá sức và sai cách. Thế là cánh cửa nghề của e dường như đã đóng lại bao nhiêu suy nghi chỉ xoay quanh việc bỏ nghề không thể theo đuổi tiếp được. Tưởng chừng con đường của e rất suông sẻ nhưng cuộc sống k fai màu hồng mà còn nhiều màu khác nữa rồi tương lai mìn sẽ đi về đâu. haizzz... E mong tất cả các người ae máu nhiễm nhớt phải trân trọng giữ gìn sức khỏe bởi vì có sức khỏe là có tất cả. Em cảm ơn những ae nào đã đọc đến đây! chúc O to hui ngày càng lớn mạnh ae dồi dào sức khỏe.
E hiện tại là sinh viên năm cuối của trường cđ và hiện đang thực tập ở toyota. E rất có duyên với nghề ô tô các a ạ! Khi vừa chân lên thành phố e đã xin đi làm phục vụ kim pha chế, bảo trì mọi thứ trong quán cà phê e làm rất máu các bác ạ! Sau vài tháng làm việc e được biết chủ quán là giảng viên của trường cđ chuyên ngành ô tô. Ngay từ lúc đó e càng có niềm tin vào nghề hơn giống y là ý trời sắp đặt vậy e rất vui và được thầy định hướng ngay từ đó. Sau một thời gian được ông chủ quý vì tính cần cù bù thông minh, ông ấy đã giới thiệu cho e vào một gara để làm culi, cứ có thời gian rãnh là e mò đến làm dù là làm không công nhưng e vẫn cố gắng vì e luôn suy nghĩ phải quyết tâm tích lũy kinh nghiệm để không bị thất nghiệp. Từ khi bước chân lên Thành phố e đã đinh ninh như vậy bởi vì gia đình e rất khổ. Lúc đó e làm 2 chóp một lúc vì vậy e nợ môn rất nhiều các bác ạ. Thời gian đó giúp e hiểu được nguyên lí và hiểu được cuộc sống nghề nghiệp là ntn.
Sang năm 2 e bớt làm lại vì kinh tế gia đình cũng ổn định chỉ tập trung ra trường và làm công việc đúng ngành thế là cuộc phiêu lưu của e lại tiếp tục. Sang năm 2 e học môn thực hành diesel gặp được một thầy rất tâm huyết điều đặc biệt là cùng quê với e. Vào một tiết học thầy hỏi cả lớp:" Có e nào muốn ra Vũng tàu tắm biển không?" cả lớp đều tưởng thầy nói đùa. Sau một hồi mới biết được thầy nhận thông tin từ một cựu sv là ngoài Vũng tàu đang cần thợ phụ và thầy hỏi xem có sv nào muốn ra ngoài đó để học hỏi thì sau tiêtd học gặp thầy. Chẳng một sv nào quan tâm cả ngoại trừ e. E thích đi nơi này nơi kia học hỏi lắm bởi vì không được kinh nghiệm cũng được trãi nghiệm nên không việc gì phải lăng tăng cả. Sau tiết học e đã gặp thầy và tìm hiểu về chuyến đi. Thầy cung cấp cho e địa chỉ, sđt. Phần còn lại là tự thân. Cuối cùng e cũng mo ra đó được tâm trạng rất háo hức các bác ạ vui k tả đc. Bởi vì được đi ngắm biển vừa có kinh nghiệm. Ra đó e làm ở vị trí thợ phụ. Ae rất nhiệt tình chỉ bảo cho e bởi vì thấy e siêng năng nên ai cũng mên. Ba ngày trôi qua đến lúc sắp về e vào tạm biệt ông bà chủ điều bất ngờ là e được nhận lương 3 ngày làm việc ạ. E còn nhớ như in là 700k đấy các bác đó cũng chính là lần đầu tiên e nhận lương từ nghề dầu nhớ này ạ. Khi quay về ,thầy hỏi "có muốn theo thầy học điện thân xe và điện chẩn đoán ở Bình Dương không chỗ ở thầy lo bữa nào học thì học bữa nào rãnh thì theo thầy đi làm?". Thế là e đồng ý gật đầu cái rụp. Rồi e theo người thầy ấy cũng được nửa năm, e rất quý thời gian đó thầy và các ae luôn chỉ dạy rất nhiệt tình từ cách sống cho đến làm việc. Rồi kỳ thực tập đến e phải rời xa nơi ấy e muốn thử thách mình bằng môi trường làm việc hãng đặc biệt là toyota. E lên google search từng chi nhánh toyota Đông Sài Gòn, xem có sđt ai thì gọi hỏi có mail ai là viết mail gửi rồi bày tỏ tâm nguyện của mình. Sau đó e nhận được phản hồi của một chi nhánh hẹn ngày mai vào thực tập e rất vui sướng k tả được e luôn tưởng tượng trong đầu mình sẽ được mân mê những công cụ sửa chữa chung hiện đại công việc sửa chửa đại tu chuyên nghiệp của các a thợ hãng. Nhưng khi vào e được nhận thực tập đồng sơn ,e không còn lựa chọn nào khác và cố nuôi chí lớn để 1 ngày nào đó có thể qua sửa chữa chung. E luôn cố gắn thực hiện thật tốt các công việc được giao dù không phải công việc mình thích. Sau 1 thời gian e lấy hết can đảm sự yêu nghề và gặp quản đốc để xin qua sửa chữa thực tập và e được chấp nhận. Cho đến bây giờ e thực tập mọi chuyện điều rất tốt. E được 1 người thầy 1 người a 1 làm trong hãng lâu năm cầm tay chỉ dạy từng chút cho đế khi nào e hiểu, e làm được mới thôi. Tưởng chừng mọi chuyện đều được như ý muốn thì trong một lần e thấy sức khỏe không tốt nên đi khám bv và được biết e bị thoát vị , do bưng bê đồ nặng quá sức và sai cách. Thế là cánh cửa nghề của e dường như đã đóng lại bao nhiêu suy nghi chỉ xoay quanh việc bỏ nghề không thể theo đuổi tiếp được. Tưởng chừng con đường của e rất suông sẻ nhưng cuộc sống k fai màu hồng mà còn nhiều màu khác nữa rồi tương lai mìn sẽ đi về đâu. haizzz... E mong tất cả các người ae máu nhiễm nhớt phải trân trọng giữ gìn sức khỏe bởi vì có sức khỏe là có tất cả. Em cảm ơn những ae nào đã đọc đến đây! chúc O to hui ngày càng lớn mạnh ae dồi dào sức khỏe.
...Xem thêm