cũng không hơn ai cả đâu chú à như cháu cũng xin kể vậy.sinh ra và lớn lên ở tây nguyên đầy nắng gió ,nhà thì nghèo 4 thằng con trai, khi học xong phổ thông thì cũng đi thi như bạn bè trang lứa(thật là bố mẹ cho đi để khỏi tủi thôi chứ cũng chả có tiền mà học) mà cũng hay không biết ngành cơ khí động lực là gì mà lại đăng ký thi em nó mới hay chứ.sau đó ở nhà ăn song cái tết thì xuống bình định học làm máy đá ,tủ lạnh và máy giặt được tròn một năm không hơn không kém ,không song lại mò về nhà.ở nhà được hơn ba tháng thì lên phố núi học nghề điện xe tải ,cái tiệm nhỏ nên chỉ có hai thầy trò tự làm, tự lo ăn uống.nhiều lúc làm mệt vào cầm nồi cơm muốn đập luôn. công việc thì cực không phải nói ăn rồi làm mấy xe đời cổ nên nhìn như thằng tộc,dầu nhớt không chỗ nào là không dính.học thì có ai chỉ cho đâu thấy thầy làm sao thì bắt chước làm theo thôi chứ có biết gì đâu,khi phá nhiều và ngâm mấy cái đồ hư mói ngộ ra tí thôi.đôi lúc thầy đi làm xa nhà làm không được nên mang ra cho thầy của thầy nhờ làm giúp nữa à,mà hai kỷ niệm nhớ nhất là khi trời thì lạnh ,tối đã 7 rưỡi còn man đồ nghề vào làng tộc cách hơn 30 cây làm con đề .và 3 giờ sáng trời rét dưới 10 độ đang ngủ phải dạy đi ráp bơm xăng,khi về chân tay không còn cảm giác luôn .được hai năm rưỡi thì xin nghĩ và sách gói ra thủ đô kiếm việc, nhưng sau hai lần ra ở đâu 8 tháng thấy không hợp và lại vào sài gòn kiếm được việc làm điện lạnh xe, được mấy tháng rồi nhưng cũng chưa biết khi nào học được cái nghề đúng nghĩa và ổn định.