Tôi hiểu ý bác, không sai, nhưng nó cao siêu và khá xa xôi. Trong phạm vi ở đây, chúng ta chỉ nói về bổn phận và trách nhiệm thôi, chứ nói đến tạo phúc thì khó và rộng. Tôi phân tích trên quan điểm cá nhân nhé:
- Quy luật sinh tồn: cái này bác áp dụng không đúng. Cái này chỉ nói là cái nợ đồng lần thôi. Sự sinh tồn là nói đến chuyện sống- chết, tồn tại- không tồn tại. Vì áp dụng sai nên sai các vấn đề phía sau
- Việc nhân nghĩa ở đây nó không phải bản chất, chúng ta cứ gán cho nó thôi. Tất nhiên, ở đâu đó vẫn có người thày như vậy, rất hiếm. Việc nói ra không phải để bụng hay không, ta có thể bỏ qua chứ không lãng quên, vì thực tế nó thế
- Thực sự, tôi chả tin vào cái sự khắc ghi kia đâu, và những người thày bất đắc dĩ kia cũng chả cần, và chả thấy sự khắc ghi ấy đâu. Sự khắc ghi ấy chả có giá trị thật sự gì đâu, nó ảo
Cái ông Tố hữu cuối cùng cũng chỉ là nhà thơ thôi, cái đó viết ra trên cảm xúc của ông ấy, không phải của những người khác
Mọi vấn đề nó cứ qua lại, rối bời, bế tắc thế bởi nó dựa trên một nền tảng sâu xa là sự dối trá lớp này phủ lớp kia mà thôi. Nói về quan hệ thày- trò, các bác thử nói xem, định nghĩa là gì, thực tế là gì. Cái chúng ta thấy hàng ngày trong cuộc sống có thực sự là thày- trò không. Nếu như đó không phải là thày- trò thì tại sao bắt họ phải đối xử với nhau như thày với trò và như trò với thày, nghe nó cực kỳ vớ vẩn