Công nghệ ô tô- Sự lựa chọn bắt đầu từ đam mê!

Duc Trinh_HP
Bình luận: 23Lượt xem: 80,601

Duc Trinh_HP

Tài xế O-H
* Khi đọc bài viết này sẽ có thể có 1 số thầy, các anh chị và các bạn, người lớn tuổi và cũng có người bằng hoặc cũng có những người ít tuổi hơn nên Đức xin phép xưng Tôi và Mọi người cho dễ ạ!

that nghiep.jpg
Một buổi chiều cuối tuần rảnh rỗi, như thường lệ tôi dành thời gian cho gia đình, bạn bè, đi shopping, ăn uống, vui chơi bao nhiêu sự mệt mỏi, căng thẳng và áp lực trong công việc xua tan hết sau 1 tuần chỉ có vùi đầu vào công việc và học tập. Có lẽ hôm nay thời tiết không được đẹp cho lắm, thành phố đang đón những cơn mưa dai dẳng xua tan đi những ngày nóng lực của 1 mùa hè oi ả, tôi lặng nhìn thành phố qua ô cửa kính. Chợt nhận ra, thời gian trôi nhanh thật. Mới đó thôi mà tôi đã học tập và làm việc ở thành thị được 3 năm rồi, tôi xuống thành phố từ khi mới 15, 16 tuổi. Vậy mà 3 năm sống dưới này đã khiến con người tôi mạnh mẽ hơn, tự tin và có nhiều anh em bạn bè hơn và đã thay đổi được rất là nhiều.

Phải nói rằng: " Tôi thật là may mắn và hạnh phúc biết bao khi được sinh ra và lớn lên tại thành phố Hoa Phượng Đỏ" 1 thành phố đầy tiềm năng, đang hội nhập và phát triển từ cơ sở hạ tầng, điểm hẹn du lịch, văn minh đô thị, hợp tác quốc tế... và không thể không phát triển về mặt công nghệ nữa, đặc biệt là về ô tô. Nhìn lượng xe mà tôi thấy được qua 1 góc của trung tâm thương mại thôi, đã cảm thấy rằng số lượng ô tô tôi đếm được đã rơi vào tầm 3 chục chiếc rồi với đầy đủ các dòng xe và các hãng, nhìn thấy chúng, niềm đam mê ô tô, sự yêu công nghệ trong tôi lại sôi lên sùng sục và trong tương lai, cứ cái đà như thế này thì 1 vài năm nữa thôi, số lượng ô tô trong thành phố sẽ gấp vài ba lần số ô tô hiện tại trong thành phố.

Vậy, cứ tình trạng như thế này thì lượng sinh viên ô tô sau này ra trường, các KTV sửa chữa có đủ để phục vụ cho ngành không?

Chắc chắn là không rồi. Vì hiện tại nước ta đang trong tình trạng "Thừa thầy thiếu thợ" gia đình nào, bậc làm bố làm mẹ nào cũng phải nhất nhất con cái mình là phải học hết cấp 3, phải học đại học cơ, ra trường là phải làm thầy, làm lãnh đạo cơ trong khi đó khả năng, năng lực của con em mình đến đâu... thì liệu các bậc phụ huynh có biết không? Hay chỉ biết lo cho cái ngọn mà không biết đắp cái gốc. Chạy chọt, hối lộ để con mình phải bằng con người ta, trong khi đó năng lực của con em mình thì có hạn. Càng như vậy thì con cái mình lại sinh hư nghĩ bố mẹ có tiền chạy cho rồi thì kiểu gì cũng qua, cần gì phải học nữa, ra trường cứ có người, có bằng đại học là có việc rồi cần gì học. Để rồi sau khi rời ghế nhà trường nhiều sinh viên vẫn còn đang hoang mang chưa biết mình làm gì, đi đâu mà về đâu nữa

Xin lỗi một số anh em nhé! Về vấn đề này thì em không hề có ý tiêu cực nhưng sự thật là vậy. Có gì mọi người thông cảm nhé!

- Trái lại tư tưởng, những suy nghĩ của các bậc phụ huynh, kể cả gia đình và bố mẹ tôi, tôi đã quyết định dừng học văn hóa phổ thông ngay tại đây và lao đầu vào Công Nghệ Ô Tô từ khi còn rất là sớm! Năm đó là tôi học lớp 9, thực sự tôi quả là 1 thằng rất là nghịch ngợm, đi học thì bỏ học, trốn tiết. Trong lớp thì chỉ tìm cách quậy phá, gây gổ đánh nhau, này nọ... Phải nói tôi là 1 học sinh cá biệt của lớp luôn đấy vì số thứ tự trong lớp có 36 người thì tôi đứng thứ "Ba mươi sáu".
Thật không thể còn từ nào hơn diễn tả bản thân tôi nữa. Để mà nói dốt thì mình cũng không hẳn, tiếp thu thì cũng không phải là tồi lắm mà tại sao, mk lại kém đến vậy cơ chứ?


Đến kỳ thi cấp 3, do kết quả học tập sa sút, kiến thức bao nhiêu thì cũng hổng hết rồi nên cũng chẳng dám thi cấp 3 nữa cơ. Lúc đó trong đầu tôi nảy sinh ra 1 sự lựa chọn là "HỌC NGHỀ" mà mặc dù đã được thầy cô, bạn bè, bố mẹ... khuyên bảo rất là nhiều và đến khi tôi bắt đầu vào sự lựa chọn cho riêng mình, có rất là nhiều những ý kiến trái triều khác từ mọi người. " thôi thì mày không thi quốc lập được thì vào dân lập học cũng được"..., còn cả bố mẹ nữa "Sao mày không học điện, học cơ khí có phải dễ xin việc hơn không? Chưa kể có người đỡ đầu nữa. Mày mà không đỡ đầu thì có mà ngóc được cái mặt lên đấy"...

Lúc đó tôi thật sự rất là hoang mang. Mỗi người 1 ý, mỗi người 1vẻ ai cũng đúng, ai cũng phải thì nghe ai bây giờ? Cảm xúc của tôi đang bị tri phối nặng, đã giữa ngã 3 đường sẵn lại còn mỗi người 1 ý nữa nhưng đổi lại, với sự đam mê ô tô, sự quyết tâm cao và tinh thần đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ tôi đã vượt qua nó và quyết định cuối cùng vẫn là "Công Nghệ Ô Tô".

Khi mới bước chân vào nghề thực sự tôi cũng rất lo lắng. Có những lúc tôi thầm hỏi mình rằng:" học ô tô có khó không nhỉ?" " Liệu mình có theo được nghề không đây?" Cho đến khi tôi học môn đầu tiên Môn “Trục khuỷu- thanh truyền” Từ đó chính thức tôi mới được làm quen với dụng cụ và bắt đầu được tháo lắp. Lần đầu tiên, do chưa làm bao giờ nên khi tôi tháo cái máy đó ra, lúc tháo thì nó hơi mát tay, tôi thầm nghĩ ” Ui! Tưởng gì? Có mấy cái này mà k lắp được thì quá trẻ con” xong 1 lúc lắp vào thì… “Quái nhỉ cái này nắp vào đâu đây?”, “ “Sao lại thừa mấy con ốc này nhỉ???” … và kết quả là tôi tháo/lắp cái máy đó hết 4 tiếng đồng hồ. Chẳng dễ chút nào cả.
123.jpg
Lúc đó thực sự tôi rất chán nản và tưởng chừng như đã bỏ cuộc nhưng với sự yêu nghề, ngày hôm sau tôi lại động vào nó cứ tháo đi lắp lại cho đến hết môn, cuối cùng kết thúc môn thời gian tháo/ lắp của tôi rút ngắn xuống còn chưa đầy 15 phút (ăn đứt cả thời gian cho phép luôn). Kết thúc môn, tôi cảm thấy hạnh phúc biết bao khi được nhận điểm kết thúc rất là cao từ thầy giáo và những lời khen chân thành nhất. Cảm xúc tôi vỡ òa, mồ hôi toát hết ra.

Từ đó tôi rút ra kinh nghiệm ”Không có việc gì là mình không thể làm được cả, chỉ cần mình đam mê, yêu thích nó… và có lòng kiên trì đến cùng thì bất kì 1 việc gì mình cũng có thể làm được.” Cho dù bất kì hoàn cành nào, điều kiện nào, khó khăn đến đâu cũng không cho phép mình từ bỏ và tôi theo đuổi nó cho đến tận bây giờ là sinh viên năm 3 (và cũng là năm cuối rồi).

Về tuổi thì tôi còn khá là trẻ, tôi sinh năm 1999, đúng ra thì để học hành cẩn thận như mọi người thì ở tuổi này tôi mới chỉ vừa học xong cấp 3 chuẩn bị vào đại học. Nhưng do 1 thời gian lông bông quá nên kết quả học tập sa sút nên đã chọn cho mình lối đi tắt là học nghề nhưng không sao, mình cũng chọn cho mình được cái nghề bằng chính sự đam mê của rồi. 3 năm cấp 3, tôi đã dành hết thời gian và tâm huyết cho ngành Kỹ thuật ô tô và chỉ còn mấy tháng nữa là tôi ra trường rồi. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và vui sướng biết bao khi đã chọn ngành ô tô và chuẩn bị ra làm 1 người thợ sửa chữa tại gara.

Cuối cùng, điều tâm huyết nhất mà tôi muốn nhắn nhủ tới mọi người (đặc biệt là các bạn sinh viên chuẩn bị theo ngành) rằng là đừng bao giờ phủ nhận rằng là mình "Không thể làm được" cả, việc gì người ta làm được thì mình sẽ làm được mỗi tội là mình lười thôi, tất cả mọi việc dù khó hay dễ cũng đều có cách giải quyết của nó...

Các bạn sinh viên thân mến!

Bạn cảm thất năng lực mình đến đâu thì theo đến đó nhé! Không nhất thiết người ta học hết cấp mình cũng phải hết cấp, người ta đỗ đại học thì mình cũng phải thi đại học mà năng lực mình không đủ nhé( xin lỗi tôi không hề tiêu cực nha). Vốn đã là con người thì ai cũng có điểm mạnh và điểm yếu riêng, không ai giống ai cả. Được mặt nọ thì mất mặt kia, mất mặt nọ thì được mặt kia. Không ai là dốt cả, chỉ hơn nhau về sự cần cù, năng động, sáng tạo... mà thôi.

Hãy là chủ chính mình, đừng để ai làm chủ mình cả.

Khi mình chuẩn bị làm 1 việc gì đó, sẽ có rất nhiều người muốn lái suy nghĩ và hành động của mình theo ý kiến họ. Khi đó bạn rất dễ bị xao lãng và đi chệch những dự định ban đầu rồi không cần thận, bạn rất dễ trở thành cái bóng của họ. Chỉ có 1 điều duy nhất để bạn đi đúng hướng là sự quyết tâm và có 1 suy nghĩ tích cực thôi.

Nếu cảm thấy mình giỏi thực sự thì có thể học hết cấp 3 vào được đại học là tốt. Còn nếu cảm thấy học lực mình yếu quá thì có thể học xong cấp 2 rồi đi học nghề luôn cũng được nhé! Như tôi vậy. Chỉ cần có đam mê là mình có thể thực hiện được, cộng với sự kiên trì nữa. Phải nói là ngành Công Nghệ ô tô này là 1 ngành đầy tiềm năng, không ngừng phát triển tại Việt Nam và cả trên thế giới nữa.

Không bao giờ là quá muộn - Nếu mình thực sự cố gắng!

Chúc các bạn thành công. Cuối cùng tôi xin gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất tới mọi người đã dành chút thời gian đọc bài viết!



Thân mến& Trân trọng!

_Trịnh Đình Đức_

Học viên khoa cơ khí- Công nghệ tô tô. Trường cao đẳng nghề Công Nghiệp Hải Phòng

-Và cũng là 1 thành viên "Máu Nhiễm Nhớt" của Cộng đồng kỹ thuật ô tô Việt Nam
 

Duc Trinh_HP

Tài xế O-H

thaoden

Tài xế O-H
Có đam mê thích nhỉ, tôi thì chả đam mê cái nghề này, chỉ là nghiệp vận vào thôi, dứt ko đành
 

cucchangda

Tài xế O-H
View attachment 58553 * Khi đọc bài viết này sẽ có thể có 1 số thầy, các anh chị và các bạn, người lớn tuổi và cũng có người bằng hoặc cũng có những người ít tuổi hơn nên Đức xin phép xưng Tôi và Mọi người cho dễ ạ! Thân...*

1 buổi chiều cuối tuần rảnh rỗi, như thường lệ tôi dành thời gian cho gia đình, bạn bè, đi shopping, ăn uống, vui chơi bao nhiêu sự mệt mỏi, căng thẳng và áp lực trong công việc xua tan hết sau 1 tuần chỉ có vùi đầu vào công việc và học tập. Có lẽ hôm nay thời tiết không được đẹp cho lắm, thành phố đang đón những cơn mưa dai dẳng xua tan đi những ngày nóng lực của 1 mùa hè oi ả, tôi lặng nhìn thành phố qua ô cửa kính. Chợt nhận ra, thời gian trôi nhanh thật. Mới đó thôi mà tôi đã học tập và làm việc ở thành thị được 3 năm rồi, tôi xuống thành phố từ khi mới 15, 16 tuổi. Vậy mà 3 năm sống dưới này đã khiến con người tôi mạnh mẽ hơn, tự tin và có nhiều anh em bạn bè hơn và đã thay đổi được rất là nhiều. Phải nói rằng: " Tôi thật là may mắn và hạnh phúc biết bao khi được sinh ra và lớn lên tại thành phố Hoa Phượng Đỏ" 1 thành phố đầy tiềm năng, đang hội nhập và phát triển từ cơ sở hạ tầng, điểm hẹn du lịch, văn minh đô thị, hợp tác quốc tế... và không thể không phát triển về mặt công nghệ nữa, đặc biệt là về ô tô. Nhìn lượng xe mà tôi thấy được qua 1 góc của trung tâm thương mại thôi, đã cảm thấy rằng số lượng ô tô tôi đếm được đã rơi vào tầm 3 chục chiếc rồi với đầy đủ các dòng xe và các hãng, nhìn thấy chúng, niềm đam mê ô tô, sự yêu công nghệ trong tôi lại sôi lên sùng sục và trong tương lai, cứ cái đà như thế này thì 1 vài năm nữa thôi, số lượng ô tô trong thành phố sẽ gấp vài ba lần số ô tô hiện tại trong thành phố. Vậy, cứ tình trạng như thế này thì lượng sinh viên ô tô sau này ra trường, các KTV sửa chữa có đủ để phục vụ cho ngành không? Chắc chắn là không rồi. Vì hiện tại nước ta đang trong tình trạng "Thừa thầy thiếu thợ" gia đình nào, bậc làm bố làm mẹ nào cũng phải nhất nhất con cái mình là phải học hết cấp 3, phải học đại học cơ, ra trường là phải làm thầy, làm lãnh đạo cơ trong khi đó khả năng, năng lực của con em mình đến đâu... thì liệu các bậc phụ huynh có biết không? Hay chỉ biết lo cho cái ngọn mà không biết đắp cái gốc. Chạy trọt, hối lộ để con mình phải bằng con người ta, trong khi đó năng lực của con em mình thì có hạn, càng như vậy thì con cái mình lại sinh hư nghĩ bố mẹ có tiền chạy cho rồi thì kiểu gì cũng qua, cần gì phải học nữa, ra trường cứ có người, có bằng đại học là có việc rồi cần gì học. Để rồi sau khi rời ghế nhà trường nhiều sinh viên vẫn còn đang hoang mang chưa biết mình làm gì, đi đâu mà về đâu nữa (Xin lỗi 1 số anh em nhé! Về vấn đề này thì em không hề có ý tiêu cực nhưng sự thật là vậy. Có gì mọi người thông cảm nhé!)

- Trái lại tư tưởng, những suy nghĩ của các bậc phụ huynh, kể cả gia đình và bố mẹ tôi, tôi đã quyết định dừng học văn hóa phổ thông ngay tại đây và lao đầu vào Công Nghệ Ô Tô từ khi còn rất là sớm! năm đó là tôi học lớp 9, thực sự tôi quả là 1 thằng rất là nghịch ngợm, đi học thì bỏ học, trốn tiết. Trong lớp thì chỉ tìm cách quậy phá, gây gổ đánh nhau, này nọ... Phải nói tôi là 1 học sinh cá biệt của lớp luôn đấy vì số thứ tự trong lớp có 36 người thì tôi đứng thứ "Ba mươi sáu". Thật không thể còn từ nào hơn diễn tả bản thân tôi nữa. Để mà nói dốt thì mình cũng không hẳn, tiếp thu thì cũng không phải là tồi lắm mà tại sao, mk lại kém đến vậy cơ chứ? Đến kỳ thi cấp 3, do kết quả học tập sa sút, kiến thức bao nhiêu thì cũng hổng hết rồi nên cũng chẳng dám thi cấp 3 nữa cơ. Lúc đó trong đầu tôi nảy sinh ra 1 sự lựa chọn là "HỌC NGHỀ" mà mặc dù đã được thầy cô, bạn bè, bố mẹ... khuyên bảo rất là nhiều và đến khi tôi bắt đầu vào sự lựa chọn cho riêng mình, có rất là nhiều những ý kiến trái triều khác từ mọi người. " thôi thì mày không thi quốc lập được thì vào dân lập học cũng được"..., còn cả bố mẹ nữa" Sao mày không học điện, học cơ khí có phải dễ xin việc hơn không? Chưa kể có người đỡ đầu nữa. Mày mà không đỡ đầu thì có mà ngóc được cái mặt lên đấy"... Lúc đó tôi thật sự rất là hoang mang. Mỗi người 1 ý, mỗi người 1vẻ ai cũng đúng, ai cũng phải thì nghe ai bây giờ? Cảm xúc của tôi đang bị tri phối nặng, đã giữa ngã 3 đường sẵn lại còn mỗi người 1 ý nữa nhưng đổi lại, với sự đam mê ô tô, sự quyết tâm cao và tinh thần đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ tôi đã vượt qua nó và quyết định cuối cùng vẫn là "Công Nghệ Ô Tô" . Khi mới bước chân vào nghề thực sự tôi cũng rất lo lắng. Có những lúc tôi thầm hỏi mình rằng:" học ô tô có khó không nhỉ?" " Liệu mình có theo được nghề không đây?" Cho đến khi tôi học môn đầu tiên Môn “Trục khuỷu- thanh truyền” Từ đó chính thức tôi mới được làm quen với dụng cụ và bắt đầu được tháo lắp. Lần đầu tiên, do chưa làm bao giờ nên khi tôi tháo cái máy đó ra, lúc tháo thì nó hơi mát tay, tôi thầm nghĩ ” Ui! Tưởng gì? Có mấy cái này mà k lắp được thì quá trẻ con” xong 1 lúc lắp vào thì… “Quái nhỉ cái này nắp vào đâu đây?”, “ “Sao lại thừa mấy con ốc này nhỉ???” … và kết quả là tôi tháo/lắp cái máy đó hết 4 tiếng đồng hồ. Ôi má ơi? chẳng dễ chút nào cả. Lúc đó thực sự tôi rất chán nản và tưởng chừng như đã bỏ cuộc nhưng với sự yêu nghề, ngày hôm sau tôi lại động vào nó cứ tháo đi lắp lại cho đến hết môn, cuối cùng kết thúc môn thời gian tháo/ lắp của tôi rút ngắn xuống còn chưa đầy 15 phút ( ăn đứt cả thời gian cho phép luôn ) . kết thúc môn, tôi cảm thấy hạnh phúc biết bao khi được nhận điểm kết thúc rất là cao từ thầy giáo và những lời khen chân thành nhất. cảm xúc tôi vỡ òa, mồ hôi toát hết ra. Từ đó tôi rút ra kinh nghiệm ” Không có việc gì là mình không thể làm được cả, chỉ cần mình đam mê, yêu thích nó… và có lòng kiên trì đến cùng thì bất kì 1 việc gì mình cũng có thể làm được.” Cho dù bất kì hoàn cành nào, điều kiện nào, khó khăn đến đâu cũng không cho phép mình từ bỏ và tôi theo đuổi nó cho đến tận bây giờ là sinh viên năm 3 ( và cũng là năm cuối rồi) Về tuổi thì tôi còn khá là trẻ, tôi sinh năm 1999 năm nay tôi mới có 18+ thui, đúng ra thì để học hành cẩn thận như mọi người thì ở tuổi này tôi mới chỉ vừa học xong cấp 3 chuẩn bị vào đại học. Nhưng do 1 thời gian lông bông quá nên kết quả học tập sa sút nên đã chọn cho mình lối đi tắt là học nghề nhưng không sao, mình cũng chọn cho mình được cái nghề bằng chính sự đam mê của rồi. 3 năm cấp 3, tôi đã dành hết thời gian và tâm huyết cho ngành Kỹ thuật ô tô và chỉ còn mấy tháng nữa là tôi ra trường rồi. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và vui sướng biết bao khi đã chọn ngành ô tô và chuẩn bị ra làm 1 người thợ sửa chữa tại gara.

Cuối cùng, điều tâm huyết nhất mà tôi muốn nhắn nhủ tới mọi người ( đặc biệt là các bạn sinh viên chuẩn bị theo ngành) rằng là đừng bao giờ phủ nhận rằng là mình "Không thể làm được" cả, việc gì người ta làm được thì mình sẽ làm được mỗi tội là mình lười thôi, tất cả mọi việc dù khó hay dễ cũng đều có cách giải quyết của nó... Các bạn sinh viên thân mến! Bạn cảm thất năng lực mình đến đâu thì theo đến đó nhé! Không nhất thiết người ta học hết cấp mình cũng phải hết cấp, người ta đỗ đại học thì mình cũng phải thi đại học mà năng lực mình không đủ nhé( xin lỗi tôi không hề tiêu cực nha) . Vốn đã là con người thì ai cũng có điểm mạnh và điểm yếu riêng, không ai giống ai cả. Được mặt nọ thì mất mặt kia, mất mặt nọ thì được mặt kia. Không ai là dốt cả, chỉ hơn nhau về sự cần cù, năng động, sáng tạo... mà thôi. Mình hãy là chủ của mình, đừng để ai làm chủ mình. Khi mình chuẩn bị làm 1 việc gì đó, sẽ có rất nhiều người muốn lái suy nghĩ và hành động của mình theo ý kiến họ. Khi đó bạn rất dễ bị xao lãng và đi chệch những dự định ban đầu rồi không cần thận, bạn rất dễ trở thành cái bóng của họ. Chỉ có 1 điều duy nhất để bạn đi đúng hướng là sự quyết tâm và có 1 suy nghĩ tích cực thôi. Nếu cảm thấy mình giỏi thực sự thì có thể học hết cấp 3 vào được đại học là tốt. Còn nếu cảm thấy học lực mình yếu quá thì có thể học xong cấp 2 rồi đi học nghề luôn cũng được nhé! Như tôi vậy. Chỉ cần có đam mê là mình có thể thực hiện được, cộng với sự kiên trì nữa. Phải nói là ngành Công Nghệ ô tô này là 1 ngành đầy tiềm năng, không ngừng phát triển tại VN và cả trên thế giới nữa. Không bao giờ là quá muộn - Nếu mình thực sự cố gắng! Chúc các bạn thành công. Cuối cùng tôi xin gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất tới mọi người đã dành chút thời gian đọc bài viết!



Thân mến& Trân trọng!

_Trịnh Đình Đức_

Học viên khoa cơ khí- Công nghệ tô tô. Trường cao đẳng nghề Công Nghiệp Hải Phòng

-Và cũng là 1 thành viên "Máu Nhiễm Nhớt" của Cộng đồng kỹ thuật ô tô Việt Nam
Rất hay và ý nghĩa, cảm ơn những chia sẻ của bác
Mong diễn đàn có thêm nhiều bài chia sẽ như nay để có thêm cảm hứng cho ngành nghề
 

Bạn hãy đăng nhập hoặc đăng ký để phản hồi tại đây nhé.

Bên trên